“Tôi sống bằng nỗi sợ, từng hành động, từng lời nói, từng hơi thở, từng giây từng phút.”
Đây là một câu chính bản thân tôi đã từng viết ra trong một bài “tản mạn” có tựa đề là “Đi.” Đi như thế nào? Ai đọc ắt sẽ hiểu. Tôi không nhớ rõ mình đã có những cảm xúc gì để viết ra một bài tiêu cực như thế, nhưng mỗi lần đọc lại, tôi đều cảm thấy sợ vì nó…đúng quá.
Đúng thật là tôi đã từng, và có thể là vẫn đang, sống bằng nỗi sợ.
Hình như đây là nét văn hóa Việt Nam nói riêng và Á Đông nói chung? Bởi ông bà bố mẹ của chúng ta khổ quá rồi, họ thấm nhuần những nỗi sợ của cuộc đời và dạy con cháu sống bằng nỗi sợ. Con ơi học ngành kinh tế hay y tế gì đấy đi, những ngành khác sợ là không có việc làm đâu. Con ơi gắng dành dụm mà mua nhà đi, sợ sau này về già không có chốn dung thân. Con ơi đừng đi chơi xa với đám bạn, sợ là rủi ro sẽ xảy ra trên đường đi.
Tôi không trách thế hệ đi trước; trách các cụ cho bản tính sợ sệt của mình thì dễ dàng và…hèn nhược quá. Nhưng tôi có đôi lần thắc mắc liệu rằng sợ hãi có nằm trong bản gien người Việt không? Không rõ câu trả lời là gì, nhưng sống bằng nỗi sợ thì buồn quá.
Khi ta quyết định làm gì, dù là việc nhỏ như đi mua cơm hay việc lớn như đi mua nhà, lý do của hành động đấy nên là “muốn” thay vì “sợ”. Sợ thì sợ mãi mãi; dẫu điều xấu không xảy ra thì nó vẫn ám ảnh mình theo cách này hay cách khác, đeo bám từng ngày từng đêm. Và vô tình thay, chính nỗi sợ ấy mới là điều xấu lớn nhất. Có căn nhà để làm gì khi ta cứ sợ? Cứ thuê nhà mà không sợ, liệu có hơn?
Mỗi lần tôi viết ra một câu hỏi, tôi đều không có câu trả lời. Thú thật, tôi sợ trả lời. Mình có chắc như đinh đóng cột không – hay là quan điểm không vững vàng và dễ bị bật lại?
Mình sợ quá.
Sống mà lo sợ mọi thứ, mọi người thì tương lai trở thành đám mây mù mất. Sống thì phải vui chứ! Sau mây mưa phải có nắng ấm thì mới có khả năng đi tiếp được.
Thế nên, không biết từ lúc nào, dường như để phủ nhận nỗi sợ trong bản gien, tôi định ra mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời mình là hạnh phúc. Phải được cười, phải hạnh phúc, đấy mới là cứu cánh. Bỏ tiền đi du lịch, bỏ thời gian cho những mối tình ngắn ngủi, tất thảy chỉ vì mong được cười thêm một phút mà thôi.
Tôi từng nghĩ niềm hạnh phúc là một ngọn nến, mình thắp lên nhưng biết trước nó sẽ tàn chỉ trong vài chục phút mà thôi. Xin thêm một phút, xin thêm một phút, tim nến vẫn cứ cháy dần cháy mòn. Cháy xong rồi thì lại buồn và sợ.
Có thể bài thuốc chữa lành cho những suy nghĩ đáng…sợ này là lòng biết ơn. Biết ơn cuộc đời và biết ơn cho những thứ mình đang có chứ không nuối tiếc những gì mình đã có hay lo lắng cho những thứ mình chưa có.
Mình còn căn nhà thuê này, bé thôi nhưng cũng ấm cúng và đầy đủ đấy.
Mình còn sức khỏe này, trộm vía là chưa có vấn đề nghiêm trọng gì.
Mình còn công việc này, lương thấp nhưng lại là ngành mình thích.
Mình còn gia đình và bạn bè này, dù không có bạn đời thì vẫn có những chỗ dựa khi mình vấp ngã.
Mình còn bản thân mình này, dẫu sợ hãi nhiều thứ thì vẫn cố gắng sống từng ngày từng ngày, chẳng mấy mà ba mươi hai năm rồi đấy.
Mình còn mình này, phải ôm lấy để yêu thương mà đỡ sợ chứ.